♥ Vampire ♥knight ♥ fan ♥ club ♥
Hãy đăng nhập hoặc đăng kí để cùng tham gia diễn đàn nhé Smile
♥ Vampire ♥knight ♥ fan ♥ club ♥
Hãy đăng nhập hoặc đăng kí để cùng tham gia diễn đàn nhé Smile
♥ Vampire ♥knight ♥ fan ♥ club ♥
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

♥ Vampire ♥knight ♥ fan ♥ club ♥

…♥…Nơi vampire, con người và hunter chung sống hoà bình với nhau…♥…
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

Share | 
 

 Bong Bóng lên trời

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Chuyển đến trang : Previous  1, 2
Tác giảThông điệp
GentoMusashi
Translater Group
Translater Group
GentoMusashi

Giới tính Nam
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1302
Tài sản Tài sản : 2604
Điểm thanh danh Điểm thanh danh : 9
Join date Join date : 19/07/2010
Đến từ Đến từ : Laputa

Bong Bóng lên trời - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Bong Bóng lên trời   Bong Bóng lên trời - Page 2 Purple17Tue Aug 10, 2010 4:24 pm

First topic message reminder :

thể loại truyện dài
tác giả Nguyễn Nhật Ánh
Rating 0+

Bong Bóng lên trời

Lúc xảy ra sự cố, đồng hồ chỉ bảy giờ hai mươi lăm. Đó là giờ thành phố bắt đầu rộn rịp. Những bậc cha mẹ tất tả đưa con đến trường để kịp tới công sở. Những học sinh cấp ba đi trễ đang nôn nóng nhìn đèn đỏ ở các ngã tư . Những bà nội trợ lật đật xách giỏ ra khỏi nhà để mong chọn được những khúc cá tươi nhất. Các hàng quán dọc hai bên đường mở cửa từ sớm bây giờ tấp nập người ra kẻ vào . Lề đường mọc lên các quán cóc, các xe hủ tiếu, bột chiên, bánh bao , các gánh xôi, cháo lòng và các tủ thuốc lá.
Giữa không khí tất bật đó, cánh thợ hồ trông có vẽ nhàn nhã. Ba người đàn ông với thùng đồ nghề bên cạnh đang ngồi nhâm nhi cà phê sau khi chén đẫy mỗi người một tô hủ tiếu to tướng.
- Thôi, tụi mình đi chứ!
Cuối cùng, người đàn ông đứng tuổi trong bọn lên tiếng giục, sau khi uống một hơi cạn hết ly trà vừa mới rót. Vừa nói, ông vừa cuối xuống ôm thùng đồ nghề đặt dưới chân trong khi hai người kia lục tục đứng dậy kêu chủ quán tính tiền.
Ngay vào lúc bà chủ quán còn đang mấp máy tính nhẩm trong miệng, từ cửa hàng bên cạnh đột ngột vang lên những tiếng kêu thất thanh:
- Cướp! Cướp! Cứu tôi với !
Ba người thợ hồ lật đật dòm sang. Trước cửa hàng bách hóa, một cô gái đang giằng co với một tên thanh niên. Cô vừa níu lấy cái chụp đèn sau của chiếc Honda Cub vừa la bài hãi trong khi tên kia cố sức giằng chiếc xe khỏi tay cô .
Khách đi đường đứng cả lại . Hai người lao tới tên cướp nhưng chưa kịp can thiệp đã phải vội tháo lui . Không biết từ lúc nào trên tay tên cướp đã xuất hiện một khẩu súng ngắn. Hắn chĩa lăm lăm vào mọi người, giọng đe dọa:
- Lùi ra! Đứa nào nhào vô, tao bắn!
Rồi như để nhanh chóng thoát khỏi tình thế bất lợi này, hắn co chân đạp một phát, cô gái bắn ra xa .
Nhưng trước khi tên cướp kịp lên xe phóng đi, người thợ hồ đứng tuổi đã lặng lẽ tiến lại . Hai người bạn tái mặt, kêu khẽ:
- Anh Phong! Coi chừng!
Người đàn ông tên Phong không nói không rằng. Ông tiếp tục lù lù tiến đến sau lưng tên cướp. Và bất thần, ông vung tay ra . Thùng đồ nghề trên tay ông bay vèo một cái, đập trúng cánh tay tên cướp. Khẩu súng trên tay hắn rụng xuống đất đánh "bộp".
Trong khi tên cướp còn chưa hiểu ra chuyện gì, ông Phong đã nhanh tay chộp một chiếc ghế trên lề đường, xong tới quật túi bụi . Tên cướp một tay đỡ đòn, tay kia vẫn nắm chặt ghiđdông xe, đôi mắt láo liên tìm cách vọt đi .
Ông Phong ra tay đột ngột đến mức những người chung quang đều sững sờ. Và sau giây phút bàng hoàng, mọi người liền hò reo xông vào trợ lực.
Hai người thợ hồ bạn ông vừa kịp chạy tới, bỗng một tiếng quát đanh gọn vang lên:
- Đứng im!
Tên cướp thứ hai thình lình xuất hiện với khẩu súng trên tay . Hóa ra nãy giờ hắn vẫn ngồi thu mình trên chiếc Honda 67 đậu sát lề đường. Tên đồng bọn có lẽ không định xuất đầu lộ diện nhưng tình thế bắt buộc hắn phải can thiệp.
Tiếng quát sắc nhọn, đầy đe dọa cộng với khẩu súng lăm lăm sẵn sàng nhả đạn khiến vòng người lật đật dạt ra . Vài kẻ nhát gan vội vã chuồn đi chỗ khác vì sợ đạn lạc. Hai người thợ hồ cũng hấp tấp thối luị Tên cướp lập tức quay nòng súng về phía ông Phong lúc này vẫn đang tìm cách áp đảo tên cướp thứ nhất. Hắn nghiến răng:
- Tên kia! Dang ra! Nếu không, tao bắn!
Ông Phong vẫn phớt lờ. Ông giơ cao chiếc ghế tiếp tục quật những cú như trời giáng lên cánh tay cầm xe của tên cướp.
- Nằm xuống!
Tên cướp cầm súng hét lên.
Tên đồng bọn lập tức lăn người xuống mặt đường. Cùng lúc, hai người thợ hồ và cô gái chủ xe la lên thất thanh:
- Anh Phong, coi chừng!
- Bác ơi, nằm xuống!
Nhưng ông Phong chưa kịp phản ứng thì những tiếng súng đã vang lên chói tai:
- Đoàng! Đoàng!
Hai viên đạn xói thẳng vào ngực khiến ông Phong đổ vật xuống như một thân cây bị đốn gốc.
Thảm cảnh trước mặt khiến mọi người kinh hoàng nhốn nháo nhưng không ai dám chạy lại . Chỉ đến khi hai tên cướp lên xe rú ga vọt thẳng, hai người thợ hồ mới tất tả chạy tới đỡ bạn dậy . Bấy giờ, những tiếng còi cảnh sát mới vang lên.

Chữ ký của GentoMusashi

Tài sản của GentoMusashi

Về Đầu Trang Go down

Tác giảThông điệp
GentoMusashi
Translater Group
Translater Group
GentoMusashi

Giới tính Nam
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1302
Tài sản Tài sản : 2604
Điểm thanh danh Điểm thanh danh : 9
Join date Join date : 19/07/2010
Đến từ Đến từ : Laputa

Bong Bóng lên trời - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bong Bóng lên trời   Bong Bóng lên trời - Page 2 Purple17Tue Aug 10, 2010 5:16 pm

26.
Buổi đi thăm thầy cô với nhóm Thủy Tiên diễn ra vui vẻ và nhiều cảm xúc hơn Thường tưởng. Ngoại trừ một số thầy cô vắng nhà vì bận đi thăm những thầy cô cũ của mình, các thầy cô còn lại đều tỏ ra cảm động khi thấy Thường và các bạn tới thăm.
Các thầy các cô trò chuyện cởi mở và thân mật. Bọn Thường năm đứa ngồi vây quanh thi nhau nhắc lại những kỷ niệm của năm học trước. Cái miệng của Dũng Ăng-Lê lớn nhất bọn, lúc nào cũng bô bô, thỉnh thoảng chêm những câu pha trò khiến cả bọn và ngay cả các thầy cô cũng không nhịn được cười .
Những lúc như thế này, Thường lại cảm thấy nhóm Thủy Tiên rất gần gũi với mình, khuôn mặt nào cũng dễ mến, thật khác xa với ấn tượng khó chịu hôm sinh nhật vừa rồi . Giữa những câu chuyện tương đắc và rộn rã, Thường hồn nhiên đón nhận những cảm xúc bồi hồi đặc biệt của nghĩa thầy trò, tình bè bạn, những tình nghĩa mà đôi khi khốn khó không ít người tưởng đã nhạt phai .
Sau khi đi một vòng thăm hỏi các thầy cô, cả bọn rủ nhau đi chơi . Thủy Tiên ngó Thường:
- Thường đi với bọn này nghen?
Thường lắc đầu:
- Thôi, các bạn đi đi! Tôi phải về nhà!
Nói xong, không đợi Thủy Tiên nài nỉ, Thường quay xe lại . Đuổi theo anh là ánh mắt ái ngại của Thủy Tiên và tiếng gầm rú của những chiếc xe đời mới đang chuẩn bị lao đi .
Vừa dắt xe về tới cửa, Thường ngạc nhiên thấy mẹ đang ngồi trò chuyện với hai cô bé. Và anh bỗng giật bắn người khi ngờ ngợ nhận ra một trong hai cô bé chính là Tài Khôn.
Trong một thoáng, Thường nghe tim mình đập thình thịch. Anh ngập ngừng dắt xe từng bước, mắt cố giương thật to xem thử có phải đúng là Tài Khôn đang ngồi đấy không.
Khi biết chắc mình không lầm, Thường lại hồi hộp tự hỏi không biết tại sao Tài Khôn biết anh ở đây và tối nay cô đến tìm anh có chuyện gì.
Trong khi Thường đang loay hoay với trăm nghìn nghi vấn, hai cô bé thoáng thấy bóng người, liền quay ra . Và cũng như Thường, vừa nhác thấy anh bước vào, Tài Khôn trố mắt lên vì kinh ngạc. Sự gặp gỡ bất ngờ khiến lưỡi cô như đớ lại, không thốt được tiếng nào .
Bà Tuệ không hề nhận thấy thái độ khác lạ của hai đứa trẻ. Bà quay sang Thường lúc này đang lúng túng dựng xe vào góc nhà, vui vẻ giới thiệu:
- Đây là Thường, con trai lớn của cô . Rồi trước sự ngỡ ngàng của Thường, bà trỏ tay vào hai cô gái:
- Còn đây là Hương và Là, hai học trò lớp đêm của mẹ.
Hóa ra Tài Khôn tên Là! Vậy là cô ta xạo mình! Được rồi! Thường đang nhủ bụng thì bà Tuệ lên tiếng giục:
- Sao con còn đứng đó? Lại làm quen với học trò của mẹ đi!
Môi nở nụ cười gượng gạo, Thường tần ngần bước lại . Sau khi gật đầu chào hai cô gái, anh khẽ ngồi xuống cạnh mẹ. Khi liếc sang Tài Khôn, Thường vội nháy mắt và kín đáo hất đầu về phía mẹ, có ý dặn Tài Khôn đừng tiết lộ về sự quen biết của anh và cô .
Thường không biết Tài Khôn có hiểu ý anh không, chỉ thấy cô cứ ngồi cười cười . Vì vậy khi Tài Khôn hắng giọng, Thường lo thót cả bụng. Cô nói với bà Tuệ, giọng tỉnh khô:
- Cô có con trai lớn quá hén!
Tài Khôn khen Thường như khen con nít khiến Thường giật mình liếc sang mẹ. Anh biết Tài Khôn tính nghịch ngợm, trong khi đó bà Tuệ lại nghiêm khắc nổi tiếng. Anh sợ Tài Khôn ăn nói ở đây với cái giọng ngổ ngáo như ở trước cổng trường Phương Nam sẽ làm bà Tuệ phật ý quở trách.
Nhưng trái hẳn với nỗi lo âu của Thường, bà Tuệ mỉm cười hiền hậu:
- Là nói vậy không sợ anh Thường giận sao ?
Tài Khôn cười tươi:
- Dạ không ạ! Con như em út, cỡ bé Nhi, ảnh giận con làm gì!
Đang nói, thình lình Tài Khôn quay sang cô bạn ngồi cạnh, liến thoắng:
- Mình nói vậy, đúng không Hương?
Bị hỏi bất ngờ cô bé tên Hương đành vội gật đầu . Chỉ đợi có vậy, Tài Khôn cười tít mắt. Rồi cô nhìn Thường, lém lỉnh:
- Anh đâu có giận em, phải không?
- Ờ... Ờ...
Thường gật gật đầu, vừa ấp úng đáp vừa ngạc nhiên không hiểu sao trong khi anh và Nhi sợ mẹ một phép thì cô bạn của anh lại chẳng có vẻ gì ngán cô giáo của mình hết vậy . Cô cứ đùa cợt tự nhiên trước mặt bà Tuệ, còn bà thì âu yếm nhìn cô học trò của mình cười nói huyên thuyên chẳng chút ngại ngùng. Thậm chí khi Tài Khôn vừa dứt tiếng cười, bà Tuệ còn quay sang Thường sốt sắng giới thiệu thêm:
- Con biết không, Là là học sinh xuất sắc nhất lớp chín ban đêm đấy! Nhà nghèo, ba mẹ mất sớm, ban ngày đi bán bong bóng, tối cắp sách đến trường, vậy mà học rất chăm, lại thông minh, ngoan ngoãn, lanh lợi!
Thường nghe mẹ nói, mặt cứ đực ra . Hóa ra Tài Khôn mồ côi ba mẹ! Vậy mà cô chẳng nói cho anh biết! Bất giác Thường buột miệng hỏi:
- Tài Khôn là người Hoa hả mẹ ?
Bà Tuệ ngơ ngác:
- Con nói gì, Tài Khôn nào ?
Sực nhớ ra, Thường tẽn tò:
- Dạ, không... ý con muốn hỏi Là ấy mà! Sao con thấy Là có vẻ... giống như người Hoa!
Bà Tuệ mỉm cười:
- Ai bảo con vậy ? Là là người Việt trăm phần trăm ấy chứ!
Thường khịt mũi liếc Tài Khôn, bắt gặp cô đang nheo nheo mắt vẻ giễu cợt. Thường vừa tức vừa buồn cười nhưng trước mặt bà Tuệ, anh không dám hó hé một tiếng.
Suốt từ lúc đó cho đến khi hai cô học trò của mẹ ra về, Thường chỉ biết ngồi im, thỉnh thoảng ậm ừ cho qua chuyện, bụng cứ thon thót lo Tài Khôn lỡ vui miệng nói hớ ra bí mật của anh.
Nhưng Tài Khôn không nhắc gì đến chuyện đó. Cô trò chuyện với anh như trò chuyện với một người mới quen, thỉnh thoảng nói bóng gió đến những chuyện cũ chọc anh lo ngay ngáy chơi . Chỉ đến khi Tài Khôn và cô bạn chào mẹ ra về, anh mới yên tâm thở phào như trút một gánh nặng bên lòng.
Bà Tuệ chẳng hay biết gì. Tiễn hai cô học trò ra cửa, bà quay vào, nói với Thường:
- Là là một tấm gương đáng học tập đấy con ạ! Mẹ cưng con bé ấy lắm!
Thường dạ khẽ, rồi hỏi:
- Không còn ba mẹ, Là ở với ai hả mẹ? Bà Tuệ chép miệng:
- Ở với hai người anh. Cả ba anh em đều đi bán bong bóng. Trước đây hai người anh của Là đi Thanh niên xung phong, đốn lồ ô đâu trên Đắc Nông, Là ở thành phố với bà ngoại . Đến khi bà ngoại mất, chẳng biết gửi Là ở đâu, hai người anh đem Là lên ở luôn trên đơn vị. Hai năm sau, hai người anh xuất ngũ, Là mới về lại thành phố. Bỏ mất hai năm học, vậy mà sau vài lần nhảy lớp, bây giờ con bé đã đuổi kịp các bạn cũ. Chỉ có điều do hoàn cảnh gia đình khó khăn nên con bé không thể đi học ban ngày được.
Câu chuyện mẹ kể khiến Thường cảm thấy bùi ngùi quá thể. Hóa ra Tài Khôn đã giấu anh bao nhiêu là chuyện. Trông cô lúc nào cũng tươi tỉnh, nhí nhảnh, anh không tài nào hình dung cuộc sống của cô lại long đong đến vậy . Và ngay cả căn bệnh sốt rét mà Tài Khôn đang mang và thỉnh thoảng tái phát hành hạ cô kia nữa có lẽ cũng bắt nguồn từ những ngày tháng cô theo hai người anh đến chốn núi rừng muỗi mòng lam chướng. Vậy mà cô có kể gì đâu! Cô chỉ lặng thầm thả ước mơ theo những quả bóng bay ...

Chữ ký của GentoMusashi

Tài sản của GentoMusashi

Về Đầu Trang Go down
GentoMusashi
Translater Group
Translater Group
GentoMusashi

Giới tính Nam
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1302
Tài sản Tài sản : 2604
Điểm thanh danh Điểm thanh danh : 9
Join date Join date : 19/07/2010
Đến từ Đến từ : Laputa

Bong Bóng lên trời - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bong Bóng lên trời   Bong Bóng lên trời - Page 2 Purple17Tue Aug 10, 2010 5:17 pm

27.
Ngày hôm sau, vừa đến cổng trường Phương Nam, chưa kịp dựng xe, Thường đã kêu:
- Tài Khôn!
Tài Khôn đứng bên kia cổng, làm như không nghe thấy, Thường phải gọi đến hai, ba lần, cô mới quay lại và thủng thỉnh bước qua . Đợi cho Tài Khôn lại gần, Thường nheo mắt trách:
- Bữa nay em cố tình giả điếc với anh hả ?
Tài Khôn nghinh mặt:
- Em đâu phải tên Tài Khôn!
Thường mỉm cười cốc đầu cô bé một cái:
- Em đó nghen! Em là Chúa xạo! Tại sao em phịa ra cái tên Tài Khôn chi vậy ?
Tài Khôn ôm đầu xuýt xoa:
- Ai bảo anh tin chi!
- Chứ ai bảo em xạo!
Tài Khôn nhăn mặt:
- Tại cái tên thật của em xấu hoắc à! Em sợ nói tên thật ra, anh sẽ chê, sẽ không chơi với em!
Thường bật cười:
- Tên Là mà xấu! Chà là ăn ngon lắm chứ bộ !
Tài Khôn rụt cổ:
- Chà là mà ngon gì! Kẹo kéo mới ngon!
Thường lại cung tay lên:
- Còn chọc anh nữa phải không!
Thấy Tài Khôn hốt hoảng đưa tay lên che đầu, Thường liền hạ giọng:
- Anh đùa chứ ai cốc thật đâu mà sợ! Thôi, từ nay anh sẽ gọi em bằng tên Là hén!
- Thôi, thôi, - Tài Khôn lật đật xua tay - Anh cứ gọi em là Tài Khôn như cũ đi! Em quen tên đó rồi!
- Ai lại ... - Đang định phản đối, không hiểu sao Thường lại tặc lưỡi - Ừ, thôi gọi em như cũ vậy! Anh cũng quen miệng rồi!
Tài Khôn chợt níu áo Thường, giật giật:
- Hóa ra anh là con cô giáo hén!
- Thì đâu có sao!
Tài Khôn nháy mắt:
- Hèn gì anh học giỏi!
Thường nhún vai:
- Anh học cũng thường thôi! Chỉ có em mới học giỏi!
Tài Khôn chun mũi:
- Ai bảo anh vậy ? - Mẹ anh chứ ai! Mẹ anh khen em hết lời, còn bảo anh phải học tập em nữa!
- Xạo đi!
- Thật đó! Mẹ anh cưng em lắm! Ở nhà, anh và bé Nhi đừng có hòng nói đùa trước mặt mẹ, vậy mà em thì cứ cười giỡn tỉnh bơ . Thế mà mẹ anh chẳng hề la, lại còn cười nữa!
- Vậy mai mốt em đến chơi hoài nghen! Em chọc cho mẹ anh cười, mẹ anh sẽ bớt la anh!
Thường phân vân:
- Anh cũng thích em đến chơi lắm, nhưng anh sợ ...
Tài Khôn trố mắt:
- Anh sợ gì? Anh sợ em ở lại ăn hết phần cơm của anh hả ?
Thường nhăn nhó:
- Đâu có! Anh chỉ sợ em vui miệng nói lộ ra chuyện bán kẹo kéo của anh!
- Bộ anh đi bán kẹo kéo mẹ anh không biết hả ?
Thường thở dài:
- Không biết! Anh giấu mẹ, anh sợ mẹ ngăn cản. Anh nói dối là anh đi dạy kèm.
Tài Khôn bĩu môi:
- Vậy là cũng chúa xạo chứ đâu phải mình em!
Thường gãi đầu:
- Nhưng anh nói dối có lý do .
- Thì em cũng có lý do chứ bộ! Nhưng mà thôi, em sẽ không tiết lộ bí mật của anh đâu!
Đang nói, sực nhớ ra một chuyện Tài Khôn bỗng gật gù:
- Bây giờ em mới biết em đã trách oan anh.
- Trách oan chuyện gì?
Tài Khôn tặc lưỡi:
- Chuyện anh đi bán kẹo kéo mà đội nón và đeo găng tay đó! Lúc đầu em cứ tưởng anh sợ đen, hóa ra anh sợ mẹ biết!
Sự nhạy bén của Tài Khôn khiến Thường ngạc nhiên. Anh nhìn cô, thán phục:
- Hèn gì mẹ anh khen em thông minh!
- Thôi đi, anh đừng...
Đúng lúc đó, tiếng một chiếc xe đột ngột gầm lên cắt ngang câu nói dở dang của Tài Khôn.
Thường lập tức quay ngoắt người lại, vừa kịp thấy một chiếc Dream, trên yên chở hai thanh niên mặt mày nhớn nhác, đang rú ga hết cỡ, lao vọt tới . Phía sau là tiếng chân người huỳnh huỵch đuổi theo kèm những tiếng kêu cứu thất thanh tuyệt vọng:
- Cướp xe! Cướp xe! Bắt lấy nó!
Nhoáng một cái, bọn cướp xe đã phóng tới chỗ Thường và sắp sửa vượt qua khỏi anh.
Trong tích tắc, Thường không kịp suy nghĩ một điều gì. Bằng một phản ứng tự nhiên, anh đẩy vội chiếc xe kẹo kéo xuống lòng đường chắn ngang đà vọt của chiếc Dream.
Đột ngột bị chặn lại, khoảng cách lại quá gần, chiếc Dream không kịp tránh, đâm sầm vào chiếc xe đạp với một tốc độ kinh hồn.
Tên cướp ngồi phía sau bắn ra khỏi xe, văng xuống đường. Chiếc Dream không chịu đầu hàng ngay . Nó hùng hổ băng đi, vừa lồng lộn gầm rít như một con thú bị thương vừa kéo sệt chiếc xe đạp, lúc này đã bẹp dí, cày trên mặt đường những vệt dài, mãi một quãng mới chịu ngã.
Quá vội vã, Thường quýnh quíu không kịp buông tay khỏi yên xe, liền bị đẩy văng đi và ngã đập đầu xuống đất một cú như trời giáng. Trước khi chìm vào hôn mê, anh còn kịp nghe tiếng kêu thét của Tài Khôn như chiếc đinh nhọn đóng vào tim anh.

Chữ ký của GentoMusashi

Tài sản của GentoMusashi

Về Đầu Trang Go down
GentoMusashi
Translater Group
Translater Group
GentoMusashi

Giới tính Nam
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1302
Tài sản Tài sản : 2604
Điểm thanh danh Điểm thanh danh : 9
Join date Join date : 19/07/2010
Đến từ Đến từ : Laputa

Bong Bóng lên trời - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bong Bóng lên trời   Bong Bóng lên trời - Page 2 Purple17Tue Aug 10, 2010 5:18 pm

28.
Thường thấy mình đang đứng trên một cụm mấy trắng. Bên cạnh anh là Tài Khôn và bé Nhi .
Đám mây mềm như bông, mỗi lúc một bốc lên cao, vừa bay vừa khẽ lắc lư, không ngừng đưa ba người xa dần mặt đất.
Thường ngoái cổ nhìn xuống. Anh thấy nhà cửa, cây cối bé dần lại như những hòn non bộ thuở nhỏ anh vẫn say sưa nhìn ngắm. Còn người và xe cộ thì li ti, chạy qua chạy lại như đàn kiến lạc lối về nhà.
Thường quay sang Tài Khôn, ngạc nhiên hỏi:
- Mình bay đi đâu đây ?
- Bay theo những quả bóng.
- Những quả bóng nào ?
Tài Không nheo mắt:
- Sao anh mau quên quá vậy ? Những quả bóng hôm trước anh và em cùng thả, anh không nhớ sao ?
- Anh nhớ rồi . Đó là những quả bóng mang theo mơ ước.
Tài Khôn nói thêm:
- Chúng mang mơ ước lên trời .
Thường chớp mắt:
- Nhưng mình bay theo chúng làm gì ?
- Để xem thử.
- Xem thử ? - Thươn`g ngẩn ngơ .
- Ừ, xem thử chúng đã bay tới đâu rồi . Đã lên tới trời chưa . Mà sao anh cứ gặp toàn tai ương như vậy .
- Tai ương gì đâu!
- Ngã dập đầu mà không tai ương !
- Đầu anh bị dập hở em ?
- Chứ sao nữa! Ai bảo anh tài khôn! Tài Khôn là tên em chứ đâu phải tên anh.
Thường tặc lưỡi:
- Đó không phải là tài khôn! Ai cũng phải hành động thế thôi!
Tài Khôn nghinh mặt:
- Em có hành động như vậy đâu!
- Đừng nói dóc! Chứ không phải em chậm chân hơn anh à ?
Tài Khôn nhoẻn miệng cười:
- Thì chậm chân hơn. Chân em sao dài bằng chân anh được!
- Thấy chưa! Anh đã bảo rồi, trước tình huống ấy, ai cũng phải ra tay . Ba anh cũng vậy . Ba anh từng ra tay một lần rồi .
- Rồi sao ?
- Sao là sao ?
Tài Khôn liếm môi:
- Ba anh có bị ngã dập đầu không?
Nhi đứng im lặng nãy giờ, bỗng sụt sịt lên tiếng:
- Ba em không ngã dập đầu . Ba em bị bắn chết.
Tài Khôn rùng mình:
- Bị bắn ? Ai bắn ?
Nhi vẫn nức nở:
- Thì bọn cướp bắn. Bọn cướp có súng.
Trong một thoáng, vẻ mặt của Tài Khôn bỗng thẩn thờ. Cô nắn lấy tay Thường:
- Bọn cướp vừa rồi có súng không anh?
- Anh không biết.
Tài Khôn vẫn đeo đuổi những ý nghĩ của mình:
- Nhưng nếu có, chắc gì chúng sẽ bắn anh?
- Anh cũng không biết. Có thể bắn. Có thể không.
Tài Khôn không hỏi nữa . Cô ngước mắt nhìn lên những cụm mây lơ lửng trên đầu và ngạc nhiên nhận ra trên cụm mây này còn có cụm mây khác và cứ như thế, trời dày dần lên. Có điều cô chẳng thấy những quả bong bóng đâu .
- Em không nhìn thấy anh ạ ! - Tài Khôn thì thầm.
- Gì kia ? - Thường nghiêng tai về phía cô bạn nhỏ.
- Những quả bóng ấy . Chẳng thấy đâu cả.
- Thế là chúng đã đến nơi rồi .
- Đến đâu kia ?
- Thì đến trời ấy .
Tài Khôn nhún vai:
- Em không tin. Nếu chúng đã đến nơi, hẳn những điều ước của mình phải được thực hiện chứ!
Thường mỉm cười:
- Mơ ước của anh đã được thực hiện một phần rồi . Mẹ anh đã đỡ vất vả. Còn em thì luôn luôn là cô bạn tốt của anh.
Tài Khôn nhướn mắt:
- Nhưng còn anh! Anh thì gặp nạn!
Thường dịu dàng đặt tay lên vai Tài Khôn, khẽ nói:
- Chúng ta mơ ước là mơ ước những điều tốt lành cho người khác, em ạ. Có thế thì những điều ước mới bay lên trời . Chẳng phải em đã từng mơ ước trở thành bác sĩ để chữa bệnh cho những người nghèo đó sao ?
Như sực nhớ ra, Tài Khôn toét miệng cười:
- Ừ hén!
Rồi cô giật giật tay Thường:
- Vậy thì mình quay về anh ạ. Khỏi đuổi theo những quả bóng nữa .
Thường gật đầu:
- Ừ, mình về. Cũng sắp đến giờ đi bán rồi .
Nhưng đám mây lại không chịu hạ thấp xuống. Chúng cứ bay tít lên cao . Tài Khôn hốt hoảng:
- Chết rồi ! Làm sao đây ?
Thường cũng chẳng biết làm sao . Anh lúng túng trông tới trông lui nhưng chẳng thấy ai để cầu cứu . Trong khi đó, Nhi cứ bám lấy anh, thút thít đến sốt ruột:
- Em phải về đi học ! Anh đưa em về với mẹ đi!
Bỗng nhiên Tài Khôn reo lên:
- Có cách về nhà rồi! Em tìm thấy rồi!
Cả Thường lẫn Nhi đều vọt miệng:
- Gì vậy ?
Tài Khôn huơ tay một cách hào hứng:
- Có một cây cổ thụ. Nó mọc ngay dưới đám mây này nè!
Thường bán tín bán nghi:
- Thật không? Làm gì có cây nào cao dữ vậy!
- Có đây nè! Để em bứt một chiếc lá cho anh coi!
Vừa nói, Tài Khôn vừa nhoài nửa người ra khỏi đám mây, thò tay xuống dưới trước vẻ mặt hoang mang của Thường và Nhi .
Đang lúi húi, bất thình lình Tài Khôn bị mất thăng bằng. Cô kêu lên một tiếng thảng thốt và ngay lập tức cả người cứ tuột dần, tuột dần ra ngoài rìa . Thường tái mặt chạy vụt lại nhưng không còn kịp nữa . Tài Khôn đã rơi ra khỏi đám mây, bay chới với trong khoảng không và lao xuống đất như một hòn đá rụng.
Trong một thoáng, Thường thấy tim mình như bị ai bóp chặt. Anh thét lên một tiếng kinh hoàng. Có lẽ đó là tiếng thét khủng khiếp nhất trong đời anh từ trước tới nay ...

Chữ ký của GentoMusashi

Tài sản của GentoMusashi

Về Đầu Trang Go down
GentoMusashi
Translater Group
Translater Group
GentoMusashi

Giới tính Nam
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 1302
Tài sản Tài sản : 2604
Điểm thanh danh Điểm thanh danh : 9
Join date Join date : 19/07/2010
Đến từ Đến từ : Laputa

Bong Bóng lên trời - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bong Bóng lên trời   Bong Bóng lên trời - Page 2 Purple17Tue Aug 10, 2010 5:19 pm

29.
Tiếng thét đau đớn của Thường khiến bà Tuệ hốt hoảng chồm tới lay mạnh vai anh:
- Thường, Thường! Sao vậy con?
Thường mở mắt ra và phải định thần một lúc lâu anh mới nhận ra khuôn mặt lo âu đang cúi xuống bên anh chính là khuôn mặt thân yêu của mẹ.
Thấy Thường đã tỉnh, bà Tuệ đã phần nào yên tâm. Nhưng bà vẫn còn nghe rõ trái tim mình đang đập thình thịch trong ngực.
- Đau lắm hả con? - Giọng bà đã nhẹ nhõm, nhưng chưa hết phập phồng.
- Dạ, không ạ! - Thường mấp máy môi .
- Chứ sao con la dữ vậy ?
- Con nằm mơ .
Rồi không để mẹ dò hỏi thêm về cơn ác mộng của mình, Thường hỏi lảng sang chuyện khác:
- Con đang ở đâu vậy mẹ ?
Vừa hỏi xong, mắt Thường chạm ngay chai nước biển đang treo lủng lẳng trên cọc mùng đầu giường và lập tức Thường hiểu mình đang ở đâu .
- Con đang nằm trong bệnh viện. Con nằm đây đã hai ngày rồi! - Bà Tuệ bùi ngùi nói .
Vẻ u buồn ánh lên trong mắt mẹ khiến Thường cảm thấy bứt rứt không yên. Anh ngọ nguậy đầu, thì thầm:
- Con xin lỗi mẹ.
Bà Tuệ vuốt tóc Thường như vuốt tóc một đứa bé:
- Con chẳng có lỗi gì. Ba và mẹ rất tự hào về những gì con đã làm. Nhờ con mà bọn cướp đã không chạy thoát được.
Thoạt đầu nghe mẹ nhắc đến ba, Thường rất đỗi ngơ ngác nhưng rồi anh hiểu ngay mẹ muốn nói một ý khác. Mẹ muốn nói rằng ở dưới suối vàng ba cũng rất hài lòng về anh. Anh đã hành động như ba đã hành động. Anh xứng đáng với một người cha như thế.
Nhưng Thường vẫn chưa thật sự yên tâm. Anh rụt rè lên tiếng:
- Nhưng con muốn xin lỗi mẹ về một chuyện khác...
Bà Tuệ dịu dàng khoát tay:
- Con còn mệt, cứ nằm nghỉ đi, đừng suy nghĩ nhiều! Mẹ hiểu con muốn nói đến chuyện gì rồi . Đúng như con nghĩ, mẹ đã biết hết mọi chuyện. Mẹ đã đến tận nơi con bị nạn. Mẹ đã nhìn thấy chiếc xe đạp méo mó, bẹp dúm của con. Và cây kẹo kéo nứt nẻ, đậu văng tung tóe trên mặt đường. Nhưng con ơi, tại sao con lại xin lỗi mẹ. Chính mẹ phải cảm ơn con mới đúng! - Nói đến đây, bà Tuệ bỗng dưng nghẹn lời, dù bà chẳng hề muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt con cái . Mãi một lúc, bà mới thổn thức nói tiếp - Con là một đứa con hiếu thảo và là một người anh giàu nghị lực. Mẹ không mong gì hơn thế!
Rồi chừng như nhận ra mình quá xúc động, bà Tuệ khẽ quay mặt đi . Trong khi đó Thường bối rối nhìn mẹ, ngạc nhiên phát hiện ra những tình cảm sâu đậm và dịu dàng ẩn sau vẻ bề ngoài nghiêm khắc của mẹ.
Chợt nhớ đến em gái, Thường vội hỏi:
- Nhi đâu mẹ ?
- Mẹ mới bảo nó chạy về trông nhà. Từ sáng đến giờ nó quanh quẩn ở đây .
Những hình ảnh kinh hãi của giấc mơ khi nãy vụt hiện về khiến Thường bất giác vọt miệng:
- Còn Tài Khôn? Mẹ có thấy Tài Khôn đâu không ?
Mắt bà Tuệ trợn tròn. Bà sờ tay lên trán Thường, vẻ lo lắng:
- Con nói gì ? Tài Khôn nào ?
Biết mình nói hớ, Thường ấp úng chữa lại:
- Dạ không! Ý con muốn hỏi Là ấy mà! Là có đến đây không mẹ ?
- À! - Bà Tuệ thở phào - Con bé kia kìa! Hôm qua đến giờ nó vẫn ở đây!
Nói xong bà lặng lẽ đứng dậy và ý tứ bỏ ra ngoài . Thường khẽ nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ theo tay chỉ của mẹ. Và một cảm giác êm dịu nhẹ nhàng lan tỏa khắp người Thường khi vóc dáng nhỏ nhắn quen thuộc của Tài Khôn đập vào mắt anh. Cô đang đứng một mình bên cửa sổ tít đằng xa, hai tay chống cằm, nhìn bâng quơ ra bên ngoài . Cô cứ đứng như vậy, bất động, suy tư, không hay biết Thường đã tỉnh dậy từ lâu . Thường bồi hỗi gọi khẽ:
- Tài Khôn!
Tiếng kêu của Thường tuy yếu ớt nhưng không hiểu sao Tài Khôn vẫn nghe thấy . Cô giật mình quay lại và khi thấy Thường đang âu yếm nhìn mình, cô vội vàng lao về phía anh như cơn gió lốc, nước mắt tự dưng tuôn đầy trên má.
- Anh!
Tài Khôn nắm chặt tay Thường và kêu lên bằng một giọng mừng rỡ pha lẫn nghẹn ngào .
Thường cũng xúc động không kém. Anh bóp chặt bàn tay ấm áp của cô bạn nhỏ, hỏi một câu ngớ ngẩn:
- Em không sao chứ ?
Đang khóc, nghe Thường hỏi, Tài Khôn không nhịn được cười:
- Anh mới có sao chứ em có làm gì đâu mà có sao! Cũng may là anh không bị chấn thương sọ não, chứ nếu không thì...
Khi nãy đang khóc lại cười, bây giờ mới nói tới đó, đang cười Tài Khôn bỗng sụt sịt đưa tay chùi nước mắt. Thường vội lắc lắc tay cô:
- Thôi, đừng khóc nữa! Em lúc nào cũng vậy . Vừa khóc vừa cười ăn mười cục...
- Thôi nghen! - Tài Khôn giẫy nẩy - Nằm liệt giường không lo, ở đó đi chọc người ta!
- Ai bảo em nhõng nhẽo chi! Nhưng mà nè!
- Gì ?
- Sao giờ này em còn ở đây ?
- Không ở đây thì ở đâu ?
- Em không đi bán bong bóng sao ?
Tài Khôn nguýt một cái dài dằng dặc:
- Xời ơi! Hỏi gì mà vô duyên! Anh còn nằm ở đây chưa biết sống chết ra sao, em bụng dạ nào mà đi buôn với đi bán!
Thường chớp mắt:
- Nhưng bây giờ thì anh khỏe rồi! Em về nhà đi kẻo anh em trông!
Tài Khôn mím môi:
- Em không về! Ai lại bỏ anh ở đây một mình!
- Sao lại một mình? Có mẹ anh nữa chi!
Mắt Tài Khôn chợt sáng lên. Cô đưa một ngón tay lên miệng, ra vẻ bí mật:
- À quên, ngoài mẹ anh ra, còn một người nữa .
Thường mỉm cười:
- Em chứ ai!
Tài Khôn "xì" một tiếng:
- Em thì nói làm gì! Người khác!
- Bé Nhi ?
Tài Khôn lắc đầu:
- Không phải bé Nhi! Anh biết ai không ?
- Ai ?
- Chị Thủy Tiên.
- Thủy Tiên? - Thường ngạc nhiên - Thủy Tiên ở đâu, sao anh không thấy ?
Tài Khôn đưa mắt nhìn ra cửa:
- Chỉ đứng ở đâu ngoài hành lang. Em ra kêu chỉ vào nghen?
- Ừ.
Vừa dợm chân định bước đi, sực nhớ ra một chuyện, Tài Khôn bỗng sững lại, ngó Thường:
- Chút xíu nữa em quên! Anh có biết chủ nhân chiếc Dream bị cướp là ai không?
- Làm sao anh biết được!
- Là anh của chị Thủy Tiên đó!
Thường tròn mắt:
- Đạt?
Tài Khôn nhún vai:
- Em không biết tên ảnh. Chiều hôm qua, ảnh với chị Thủy Tiên ghé đây . Ảnh cám ơn cô Tuệ và khi ra về ảnh có lấy ra một gói gì đấy, chắc là vàng, nhưng cô Tuệ không nhận.
Lại vàng! Thường thở dài . Hình ảnh hôm nào lại hiện về trong trí anh. Anh nhớ rõ cái cảnh cô gái chủ nhân chiếc xe đã bối rối chìa hai chiếc nhẫn ra trước mặt mẹ và đã bị từ chối như thế nào . Tất nhiên hành ấy xuất phát từ lòng tốt, từ sự biết ơn. Nhưng chẳng lẽ cứ phải là như vậy . Khi lao chiếc xe ra ngáng đường bọn cướp, anh đã kịp suy nghĩ bất cứ điều gì, kể cả sự nguy hiểm đến tính mạng. Đó là phản xạ tự nhiên và không tính toán của bất cứ một người lương thiện nào . Cái giá của hành động đó là cái chết như ba anh, và suýt chết, như anh. Sự mất mát lớn lao đó, không một núi vàng nào bù đắp nổi ...
Đang nghĩ ngợi miên man, Thường bỗng giật mình khi nghe giọng nói quen thuộc của Thủy Tiên vang lên bên tai:
- Thường tỉnh lại lâu chưa ?
- Cũng mới đây thôi .
Vừa nói Thường vừa khẽ liếc Thủy Tiên và bàng hoàng khi thấy vẻ mặt của cô ủ dột và hốc hác đáng sợ. Anh hỏi mà nghe tim mình thót lại:
- Tối hôm qua Thủy Tiên không ngủ à ?
Thủy Tiên nhìn xuống đất, khẽ đáp:
- Tối hôm qua Thủy Tiên ngồi ở cạnh Thường.
Chỉ nghe một câu nói đó thôi, Thường cảm thấy khoảng cách giữa anh và Thủy Tiên dường như tan biến. Anh cũng chẳng bận tâm về Đạt nữa . Thủy Tiên là em Đạt nhưng cô chẳng hề giống anh trai mình. Cô chân thành hơn và ở điểm này, cô rất giống Tài Khôn bé bỏng của anh.
Thủy Tiên lại ngước lên nhìn Thường và mấp môi định nói gì đó. Nhìn vẻ mặt bứt rứt của cô, Thường đoán là cô định nói về chuyện ơn nghĩa của anh đối với Đạt, anh liền khẽ chạm vào tay cô, ngăn lại:
- Đừng! Thủy Tiên đừng nói gì hết! Chúng ta bao giờ cũng là bạn tốt của nhau!
Thủy Tiên khẽ chớp mắt, đôi má xanh xao bỗng ửng hồng và đến lúc này Thường mới nhìn thấy nụ cười của Thủy Tiên chớm nở trên môi .
Đúng vào lúc cả Thường lẫn Thủy Tiên chưa biết phải nói thêm gì nữa thì Tài Khôn ở đâu bên ngoài hành lang chạy ào vô, miệng ríu rít:
- Anh Thường! Chị Thủy Tiên! Nhìn kìa!
Vừa nói, cô vừa hớn hở chỉ tay ra cửa sổ.
Thường và Thủy Tiên vội ngoảnh đầu nhìn ra . Ở bên ngoài, không biết tự bao giờ, vô số những quả bong bóng đang bay lơ lửng trong nắng chiều rực rỡ. Những quả bong bóng tròn trĩnh, nhẹ thênh, đủ màu tự nhấc mình lên khỏi những trói buộc tầm thường để không ngừng ruổi về phía thênh thang, cao thẳm.
Chắc Tài Khôn lại nghĩ ra trò này! Thường thầm nhủ và đảo mắt nhìn quanh phòng nhưng Tài Khôn đã ranh mãnh biến mất.
Thường lại nghiêng đầu nhìn ra ô cửa . Những quả bóng đã bay cao và dường như sắp sửa tan vào mây trắng. Thế là chúng đã sắp đến nơi định đến. Và chẳng bao lâu nữa, phúc lành sẽ đến với những ai biết tin vào sự vĩnh hằng của những điều tốt đẹp. Bất giác Thường mỉm cười với ý nghĩa của mình và vừa dõi mắt theo những chấm màu li ti in vào nền mây trắng, anh vừa xúc động tự hỏi, không biết trong cơ man những mơ ước mà con người bao đời ký thác, những quả bóng lên trời kia đang mang theo điều nguyện ước nào cô bạn nhỏ vừa chân thành gửi gắm cho anh.

Nguyễn Nhật Ánh.
Thành phố Hồ Chí Minh 1991.

Chữ ký của GentoMusashi

Tài sản của GentoMusashi

Về Đầu Trang Go down
Haku
Vampire King
Vampire King
Haku

Giới tính Nam
Tổng số bài gửi Tổng số bài gửi : 300
Tài sản Tài sản : 859
Điểm thanh danh Điểm thanh danh : 9
Join date Join date : 15/07/2010
Đến từ Đến từ : sao hoả XD~

Bong Bóng lên trời - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bong Bóng lên trời   Bong Bóng lên trời - Page 2 Purple17Sun Jul 03, 2011 4:32 pm

lock topic
[Zang]

Chữ ký của Haku

Tài sản của Haku

Về Đầu Trang Go down
https://vampireknight.forumvi.com
Sponsored content




Bong Bóng lên trời - Page 2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Bong Bóng lên trời   Bong Bóng lên trời - Page 2 Purple17


Chữ ký của Sponsored content

Tài sản của Sponsored content

Về Đầu Trang Go down
 

Bong Bóng lên trời

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 

 Similar topics

-
» Những 'bóng ma' bên miệng hố đen
Trang 2 trong tổng số 2 trangChuyển đến trang : Previous  1, 2

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
♥ Vampire ♥knight ♥ fan ♥ club ♥ :: Thư viện :: Thư viện truyện chữ :: Fanfic :: My Fanfic :: Fanfiction khác-
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Cookies | Thảo luận mới nhất