Chap 6_part1: Ice cream and Coffe
Mọi người trên đường đều nhìn hai người đang đi dưới chiếc ô đen bằng ánh mắt ghen tị và ngưỡng mô. Đi dưới ô là một chàng trai và cô gái cùng có một màu tóc bạch kim tuyện đẹp. Những lọn tóc dài của cô gái không được che bởi ô đang lấp lánh dưới nắng, làm cho người đi đường không thể rời mắt khỏi. Còn chàng trai thì hầu như đã hút hồn tất cả các cô gái khi các cô nhìn vào đôi mắt tím kia.
“Lều, tách, ly, bột làm bánh, dâu tây, vani, socola …” Cô gái nhìn vào tờ danh sách đôi mắt xám ánh lên sực chán nản.
“Mấy người đó định mở tiệm cafe thật à?” Chàng trai lên tiếng anh đảo mắt một vòng quanh phố, ánh mắt vô cùng án ngẩm. Cô nhìn anh bằng ánh mắt “con nai vàng ngơ ngác đạp chết gã thợ săn”. Người đang đứng trước mặt cô đã thay đổi rất nhiều so với 9 năm về trước, trong cách nói chuyện của anh bây giờ có cái gì đó hững hờ và vô tâm ngay cả những câu nói đùa.
“Này Hiou! Sao vậy?” Câu nói đưa Miyako trở về với hiện thực, cắt đứt mạc suy nghĩ của cô. Cô quay sang đập thật mạnh vào lưng người con trai.
“Tôi chỉ suy nghĩ một lúc thôi không được à?” Cô rít lên rồi vùng vằng bỏ đi trước mà không cần che ô. Kết quả của hành động “Giận quá mất khôn” đó là chỉ một lúc sau đầu cô đã đau như búa bổ. Ánh nắng chiếu dọi xuống mái tóc bạch kim làm những lọn tóc ánh lên thu hút sự chú ý của người đi đường.
“Chị ơi!” Một cô bé gái có mái tóc đen được tết sam cẩn thận mặt trên người bộ kimono màu đen đang đứng trước mặt cô khẽ lên tiếng. “Chị có sao không?” Cô bé nghiêng đầu hỏi. Miyako khẽ lắc đầu, mỉm cười tỏ ý không sao. Cô bé mỉm cười đáp lại vừa lúc Zero đi tới.
“Rốt cuộc có đi mua đồ không?” Anh gằn giọng khó chịu. Cô quay lại “tặng” anh cái lườm dài cả km rồi đi tới bên cạnh anh. Ngay sau khi họ vừa đi khuất, một cậu bé mặc kimono trắng từ trong con hẻm gần đó bước ra với một người mặc chiếc áo choàng đỏ chùm mũ.
“ Mizu! Sao rồi chị?” cậu bé lên tiếng hỏi.
“ Đúng là Osiris-sama đã quay lại” cô bé nhếch mép tạo ra trên gương mặt một nụ cười khinh khi.
************ Mới nói đến đó, siêu thị đã hiện ra trước mặt họ và Miyako vội kéo Zero chạy tuốt vào bên trong.Nhanh chóng tóm lấy một chiếc xe đẩy và giao cho anh đẩy nó, cô bắt đầu dẫn anh len lỏi qua những dãy hàng và chọn lựa các loại hàng hóa có trong danh sách mua sắm của lớp.Phần có thể nói đây là lần đầu tiên anh bước chân vào siêu thị sau hơn 5 năm ròng nên mọi thứ dường như rất lạ lẫm với anh.Anh bước theo Miyako nhưng không hề chú tâm quá đặc biệt vào một thứ gì.Cặp mắt anh đảo qua đảo lại liên tục để tìm hiểu về nơi được gọi là “Siêu thị”mà lâu lắm rồi anh mới vào. Nó vẫn không khác xưa là bao, cái ngày mà anh với Yuuki vẫn thường đi mua đồ về cho hiệu trưởng nấu cơm. Bỗng một cái gí đó nóng áp vào má anh làm anh giật mình quay lại. Miyako đang cười rất tươi giơ cốc cafe trước mặt anh.
" Mua đủ đồ rồi đó! Đi thôi!" rồi họ nhanh chóng ra quầy thanh toán và rời khỏi siêu thị. Sau khi đi vòng vèo qua nhiều con phố sầm uất, nhiều con đường đầy nghẹt người thì hai người bắt đầu tiến vào một khu vắng vẻ hơn hẳn.Zero đưa mắt nhìn quanh thì phát hiện nơi này mang nét cổ kính hoàn toàn khác với vẻ hiện đại ở ngoài kia.Ngoài kia tràn ngập những tòa cao ốc đồ sộ, những khu mua sắm to lớn thì ở đây chỉ toàn là những căn nhà nhỏ nhỏ xinh xinh. Những con người ở ngoài kia đi lại nhanh chóng, hối hả và họ gần như không quan tâm đến người và việc xung quanh thì mọi người, mọi vật nơi đây dường như chuyển động chậm hẳn.Họ đi đứng khoan thai, nhẹ nhàng và trên môi mỗi người đều hiện diện một nụ cười dành cho khách đi đường Miyako mỉm cười rạng rỡ nhìn Zero.
" Cô vẫn nhớ chỗ nay sao?"
" Sao lại không?"- Đáp lại vẻ mặt ngạc nhiên của Zero vẫn là nụ cười rực rỡ như ánh ban mai của cô. Cô lấy trong túi hàng mình xách ra một hộp kem và một cốc cafe có nắp đưa cho anh. Trong một thoáng hai người nhì xuống hồ mà không nói năng nhiều. Một người nhấp từng ngụm cafe đắng, mắt đăm chiêu còn người kia đưa từ thìa kem lên ăn rất từ từ và khẽ mỉm cười với bản thân.
Lạnh…nhưng ngọt ngào… và mơ mộng. Nóng...đắng...và tỉnh táo. Hai thứ này luôn đối lập nhua giống như những con người đang ăn chúng bây giờ. họ vẫn ngắm nhìn mặt hồ yên ả mà không hề biết đang có người quan sát họ từ xa.
********" CHờ tôi nhé! Tôi đi mua thêm bánh!" cô đứng lên ngay sau khi ăn xong kem và Zero hoàn thành cốc cafe. Cả buổi sáng đi lòng vòng chắc anh cũng đói lắm. Nghĩ đến đây cô vụt chạy. May là trong con phố này vẫn còn cửa hàng bánh mà cô hay ăn hồi đi học.
" Cho hai xuất bánh bao và sữa với." Cô gọi ngay sau khi đi tói chỗ quầy bán hàng.
" XIn lỗi nhé cô gái" Bác chủ hàng nói." Cô gái kia đã mua 2 phần cuối cùng rồi!" nói rồi ông chỉ về phía cô phía đang đi về
phía nhà thờ kia Miyako vội chạy theo cô gái ấy và thật không khó gì bắt kịp một người dù đã đi khá xa nếu bạn là một Vampire. Cô khẽ đặt tay lên vai cô gái làm cô quay lại nhìn cô.
" Có chuyện gì vậy??" Cô gái có mái tóc màu nâu hạt dẻ lên tiếng.
" cô có thể nhường cho tôi phần bánh bao không?" cô nói" bạn tôi rất thích ăn chúng"
" Được thôi!' Cô gái mỉm cười dưa phần bánh bao cho cô " nhưng bù lại..." cô gái cười gian làm Miyako toát mồ hôi hột " cô làm bạn với tôi nhé!"Té cái rầm. Miyako mỉm cười với cô gái và nhận lời
" Tôi tên Miyako Hiou, còn cô?"
" Shirahime Kuren! Nhưng tôi thích được gọi là Kun hơn" cô gái mỉm cười " thôi tôi về đay, chúc cô ngon miệng" nói đoạn cô gái quay lưng bước để cô ở lại trong sự ngạc nhiên. 'Cô gái ấy thật là kì lạ, mà sao lại có phụ huynh nào đặt tên con có chữ hime như thế cơ chứ, thảo nào cô ấy muốn gọi là Kun' Cô thầm nghĩ rồi quay lại chỗ của Zero. Shirahime đứng trên đỉnh ngọn cây quan sát dáng người kia thoăn thoắt chạy và nhanh chóng biến mất. Bỗng những thanh băng từ chỗ cô mọc lên và lao nhanh ra chỗ đứng của ai đó đang đứng tại gốc cây gần đó.
" Nhẹ tay thôi cháu gái! Cháu khác anh cháu thật! Shirahime kuran!" Một người phụ nữ tóc vàng xuất hiện. Gương mặt Kun không thoải mái lắm khi nhìn thấy bà ta.
" Cút đi Amun, tôi không muốn nhìn thấy mặt bà!" cô nói.
" Vậy sao cháu yêu??" tay để phía sau của bà ta mọc ra những vuốt nhọn và bà ta chuẩn bị lao về phía cô.
" Nếu tôi là bà tôi sẽ không làm thế đâu!!" một cánh tay giữ lấy tay bà ta. Đó là cô bé Mizu vừa nãy và câu bé. Kun ra hiệu cho 2 người họ không động thủ với bà ta.
" Em luôn biết cách kiềm chế giỏi hơn anh"
" Kaname onii-chan lại nói quá rồi Em đâu có lắm mưu nhiều kế như anh" cô đưa mắt nhìn người vừa nói.
" Lâu rồi không gặp mà gia đình lại không thể hàn huyên chút sao, Kunnie?" Kaname nhin cô gái, người đang nhìn mình bằng đôi mắt màu nâu socola đầy phẫn uất kia. Quan hệ giữa hai người từng rất tốt vậy mà sao hôm nay lại quay lưng với nhau như vậy. Nếu onii-chan của cô không làm tổn thương anh ấy, không giết anh ấy có thể quan hệ giữa hai người họ đã không thành thế này. Cô hận người tên Kaname đó, hận nhất.
" Gia đình? Từ ngày mẹ không còn, anh đã 1 ngày làm tròn đạo con chưa? Nếu là gia đình anh đã không giết anh ấy " cô nói, khóe mắt ươn ướt.Kaname lẳng lặng đứng nhìn cô em gái nhỏ mà anh đã xa cách gần 5000 năm. Amun chứng kiến, đôi môi nhếch lên.
" Ta không ngờ con vẫn ngây thơ như vậy! HAHAHA!!!" bà ta cười lớn " Con biết để đổi lấy sự bình an của 1 cô nhóc 5 tuổi như con ngày ấy nó đã làm gì không??" vẻ ngạo nghễ xuất hiện trên mặt bà ta " đó là chấp nhậ cho ta mượn thân xác" Đôi mắt Shirahime mở ta vì ngạc nhiên. Onii chan đã cho bà ta mượn thể xác vậy là...người giết anh ấy không phải là onii chan mà là bà ta. Những tảng băng dưới chân bà ta mọc lên thành những chiếc cọc nhọn. Bà ta cười lơn một tiếng rồi biến mất trước khi các cọc kia kịp làm gì bà ta. Cô quì sụp xuống, khóc, cô đã trách nhầm onii chan mấy nghìn năm nay rồi. Đôi cánh màu đen của Kaname xòe ra ôm trọn đứa em gái đang đau khổ kia, rồi trong chốc lát đôi cánh của Shirahime cũng xuất hiện. Anh cứ thế dỗ đứa em gái đang òa khóc vì đau đớn.
" Đôi mắt, nếu ngươi nghe được ta thì hãy mau đến với chủ nhân đi" Cậu bé trai lên tiếng
" Mika nói đúng đó, mau tới với chủ nhân đi! con của chủ nhân đang rất cần người"
Một cơn gió thoảng qua mang theo mùi hương hoa bách hợp dịu dàng. Nơi khóe mắt Miyako hơi ươn ướt. Nước mắt cứ từ từ chảy xuống làm ướt trang vở cô đang ghi chép. Cô đưa tay lên khẽ gạt những giọt nước mắt. ' Sao mình lạ khóc nhỉ??' Cô thầm nghĩ.
" HOEEEEEEEE?" Sakura la lên rất to ngay sau khi đọc xong phong thư mà cha cô ấy gửi cho làm Miyako bị lôi khỏi dòng suy nghĩ.
" Sao vậy?" Syaoran ngồi bên cạnh lên tiếng hỏi.
" Yukito và onii-chan sẽ đến đây!" Nghe xong câu này tất cả gần như nuốt nước bọt khan. Người thừa kế họ Kinomoto sắp tới.
" Chỉ là một Vampire cấp B thôi, làm như to chuyện lắm vậy?" Zero nói chuyện với giọng bình thản, hình như anh không ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Bỗng Syaoran đi lên gác rất vội vã, nó đang sáng lên, nó đang sáng lên. Đó là tất cả những gì cậu cảm nhận được. Ngay khi cánh của phòng mở ra, trong phòng li tràn một sắc đỏ máu đáng sợ. "chả nhẽ chủ nhân của hộp sắp xuất hiện'
***Ở những nơi khác***
----Dinh nhà Shirabuki----
" Xuất hiện rồi, nhất định ta sẽ chiếm được nó" Sara ngồi trên chiếc tràng kỉ trắng tay mâm mê một lọn tóc, đưa cốc rượu vang lên uống liền một hơi.
----Dinh nhà Shouto----" Cuối cùng, ta đã chờ này trong bao lâu rồi nhỉ?" Isaya cười mỉm, mắt nhìn bức tranh trên tường nơi có một người phụ nữ và một cô gái đang mỉm cười.
----Dinh nhà Li-----" Mellin, con tỉnh rồi, tạ ơn trời!!" Bà Yelan ôm trầm lấy cô con gái vừa bật dậy đã đi tìm bà. TRông gương mặt cô lúc này xanh xao vô cùng.
" Mẹ ơi! Chủ nhân xuất hiện rồi" cô thều thào nói. Bà trố mắt ngạc nhiên, vậy là, thánh chiến sắp bắt đầu rồi.
----Địa ngục-----" Shirahime- hime sama! Vậy là cô gái ngày hôm nay đính thị là Osiris-sama ou(*) rồi!" Mika nói, chiếc gương mà cậu đang cầm trên tay hiện lên hình ảnh hai người con gái, một là cô gái có mái tóc bạch kim, người còn lại là một cô bé có mái tóc đen và đôi mắt đẻ.
" Tất cả những gì cần làm bây giờ là chờ đợi cho "Hồn" và "Xác" nhập thể thôi" Mizu tay ôm một thanh katana nói.
" Còn phải chờ xem lần này mẹ ta có đủ mạnh để đạt được nó không đã!" Kun nói, mắt nhìn vào bónh hình trong gương.
----Học viện----" Mẹ ơi, có cái gì đó lạ lắm!-Yumi ôm con gấu bông, nép sát vào người Yuuki. Cảm giác này mẹ Juuri cũng nhắc tới một vài lần nhưng cô không chắc có phải là nó không. Nếu đúng có nghĩa "Tử Thần" Sắp xuất hiện và đôi mắt đang báo hiệu điều ấy. Cô hôn nhẹ lên tán cô con gái đang run rẩy trong lòng mẹ.
" Touya, Sama ou nhất định là vẫn an toàn đúng khôbg?"- Yukito lên tiếnhg hỏi.
" Nếu có Sakura bên cạnh thì sama ou đang rất an toàn rồi, không phỉa lo đâu!- Rồi anh mở cửa Dorm Moon bước vào,gọi to "QUÁI VẬT, 2 dến rồi này" Làm cho tất cả những người có trong phòng rợn hết tóc gáy chỉ trừ Zero ra.
*********" Vậy là tất cả đã có mặt đầy đủ để chơi ván cờ này rồi, những ngày tháng yên bình của người cũng sắp kết thúc rồi, Sama ou của tôi!" một người phụ nũ có mái tóc màu nâu vàng nhìn qua quả cần số mệnh nói.
"Tunnie sama!" kero tiến đến gần bà " tất cả đã như chủ nhân dàn xếp"
"Tốt rồi! Bắt đầu thôi" Chiếc quyền trượng hình mặt trăng khẽ vung lên, trong không gian xuất hiện một cánh cổng " Tới đó để chơi thôi Kero, ta sẽ mua bánh cho ngươi"
" Thật sao??" và 2 người bắt đầu bước qua cánh cửa.
(*)ou: vua. Ở đây có ý nói như tử thần chính là vua của giới Vampire
END CHAP 6_PART1.
Chap 6_Part 2: Lễ hội văn hóa.